Ngờ đâu nghịch cảnh nghịch đời
Dòng sông quặt ngược, ngọn đồi quay ngang
MẸ TÔI
Mẹ tôi thường kể chuyện xưa
Một thời yếm thắm đung đưa mắt huyền
Thắt lưng bao lý làm duyên
Tứ thân – chiếc áo giữ nguyên một thời
Quết trầu tô đỏ làn môi
Cau non say để hồng đôi má hồng .
Một thời con gái có chồng
Thủy chung nào dám tơ lòng với ai
Thức đầu hôm dậy sớm mai
Vo tròn chữ Hiếu nặng vai chữ Tình
“Đêm qua tát nước đầu đình”
Câu ca dao hát để mình người nghe .
Một thời thương đến xót xa
Củ khoai củ sắn lo qua tháng ngày
Chợ phiên mủng thóc không đầy
Đường quê mà lắm ăn mày đến xin
Kéo vành nón rách che nghiêng
Mẹ tôi giấu nỗi ưu phiền sẻ chia .
Một thời cờ rợp ven đê
Niềm vui độc lập tràn về xóm thôn
Bao áp bức bao oán hờn
Phút giây được giũ theo nguồn nước trong .
“Con cò lặn lội bờ sông “
Lời ru con hóa ru lòng mẹ tôi
Chẳng như thuyền thuận buồm trôi
Nổi chìm bao bận mẹ tôi chống chèo
Thương sao thương những cuối chiều
Bóng lưng còng mẹ đổ xiêu bóng đồi .
Biết thơ viết chẳng đủ lời
Chỉ mong mẹ khỏe như thời ngày xưa
Cái thời câu hát đò đưa
Yếm đào bao lý và chưa lấy chồng .
1998 – 1999 .
LỖI LẦM
Chỉ vì tay giở nhầm trang
Nên giờ em chịu muôn vàn đắng cay
Trời thì cao đất thì dày
Kêu đâu thấu được nỗi này ngoài em .
Muốn ăn sung rụng ngồi thềm
Em tìm sung rụng khắp triền núi non.
Mải đi tìm mặt trời con
Thấy vành trăng khuyết ngỡ tròn lạ thay
Sương mù lại tưởng mưa rây
Đang đem khăn dội lại bày nón che
Mò thuyền dưới đáy lòng khe
Gặp cây gỗ mục sắt se nỗi lòng .
Những mơ lặng bể mênh mông
Nào hay đen bạc bão giông tình người
Ngờ đâu nghịch cảnh nghịch đời :
Dòng sông quặt ngược, ngọn đồi quay ngang .
Mỗi lầm lỗi mỗi bàng hoàng
Nhận ra lọn tóc bạc ngang mái đầu .
8-1990
ĐƠN PHƯƠNG
Cái thời người ấy trong tôi
Một ngày không gặp đứng ngồi không yên
Biết là mình quá vô duyên
Gió đằng lưng cứ ngang nhiên đập vào
Người dưng ơi khổ làm sao
Càng giơ tay gạt càng dào dạt mong
Ngước trông bảy sắc cầu vồng
Thắm màu người nhạt rực hồng một ta
Đêm đêm những oán trăng già
Chẳng soi cho tỏ tình ta với người .
Thế rồi người ấy mù khơi
Thế rồi ta cũng thành người bến xa
Ngày đi qua tháng đi qua
Nỗi xưa chỉ thoáng cơn mưa chợt về .
Cái ngày gặp lại bây giờ
Thấy thương thấy trách dại khờ đơn phương .
1998