Tâm sự của cậu sinh viên HỌC VIỆN QUÂN Y
Cuộc sống không có nhiều lựa chọn
Chỉ còn ta với khoảng lặng bình yên
Thật đáng quý
NHỮNG GIỌT ĐÊM
Những giọt đêm
Lặng thầm
Tí tách
Mái hiên
Những giọt đêm
Rưng rức buồn
Rớt…
Rơi…
Trong làn sương
Đặc quánh
Mịt mù
Tôi nghe tiếng vọng đâu đây
Âm ỉ chảy
Đôi dòng
Tuột trôi theo gân lá
Phũ phàng
Tôi giấu mình
Miên man theo tâm sự của đêm
Mới hay
Đêm và ngày
Là một cặp được đất trời xe tơ ưu ái
Thuở hồng hoang
Quấn quýt bên nhau
Quên thời gian, năm tháng
Không gì chia rẽ
Nhưng có ai ngờ
Một ngày kia
Con người xuất hiện
Mang trái tim nguyên sơ nguyên vẹn
Đến cầu xin một đặc ân
Được đem về
Chút lạnh giá của đêm
Chút nồng ấm của ngày
Để trái tim ấy có hình hài cảm xúc
Đêm dịu dàng chia sẻ
Ngày vui vẻ phát ban
Nhưng con người quá tham lam
Những kẻ đến sau
Lấy nhiều hơn mà chẳng hề xin xỏ
Cứ thế mang đi
Trộn hai phần với tỉ lệ khác nhau
Để ra đời những trái tim riêng biệt
Cũng từ đó
Đêm và ngày
Vơi cạn
Cách xa
Chỉ có bình minh và ánh chiều tà
Thì mãi mãi con người không thể lấy
Là khoảnh khắc giao nhau giữa trời và đất
Cũng là phút giây gặp gỡ đêm – ngày
Đó là ranh giới tình yêu
Sự bí ẩn mà con người không bao giờ có lời giải đáp
…Những giọt đêm
Vẫn tí tách rơi…
Đêm
Ngày
Tuần hoàn
Bên nhau
Mãi mãi…
CHẮC LÀ
Bây giờ tìm giấc ngủ khó quá
Dẫu bên mình là chăn ấm đệm êm
Tự nhiên thấy sợ những cơn mê
Chắc là nhớ ai lắm đấy
Trong người uể oải dọc ngang
Chen lấn những xúc cảm không thành hình thành khối
Cứ nhơ nhớ điều gì
Tắc lưỡi “ừ”, chắc là một câu nói
Một mình ta với căn phòng trống
Gác nhỏ thênh thang
Đôi chim non ríu rít lan can
Chắc là chúng đang tình tự
Nhẹ nhàng nhón chân lại quan sát
Tiếng chim cất cánh bay xa
Tự lòng ta sao tiêng tiếc, chắc là
Nhìn hạnh phúc vừa vút đi trước mắt
BÂNG QUƠ
Lại trằn trọc giữa sự ngủ và thức
Những nghĩ suy cậy cục trong đầu
Không muốn thức
Run rẩy một cơn mơ
Thần hồn át thần tính
Chả dám ngủ
Chỉ muốn quăng mình trên đệm
Lung liêng
Nhập nhằng giữa hai thái cực
Ngủ – thức dội về
Để nắng dịu dàng qua khe cửa mơn trớn làn da
Mát xa đôi mắt
Soi rõ từng hạt bụi li ti li ti
Vật vờ
Hạ cánh xuống bàn tay
Tôi nâng lên đón nhận
Như một điều tất yếu
Cuộc sống không có nhiều lựa chọn
Chỉ còn ta với khoảng lặng bình yên
Thật đáng quý
Và nỗi buồn
Như cánh bồ công anh
Bâng quơ
Lè lẹ
TIẾNG CÒI TÀU TRONG ĐÊM
Tiếng còi tàu trong đêm tĩnh mịch
Tu…tu…xịch xịch
Đay nghiến đường ray
Ồn ào
Hối hả
Dữ dằn
Không nể sợ
Phá tan bao giấc ngủ
Át đi mọi thanh âm
Hùng hục tiến
Làn khói chảy xuôi
Hay là sương thẫm ướt
Buồn vương…
Chìm vào bóng tối
Tiếng còi tàu rền rĩ cô đơn
Mong tìm được trên đường một tri kỷ
Lấp đầy toa trống
Giữa sông núi điệp trùng
Tu…tu…xịch xịch
Tiếng còi tàu lẻ loi
Giấu cảm xúc
Sau lớp áo xanh sắt thép lạnh lùng